Nàng Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn Hành Trình Của Lòng Tốt Và Tình Yêu
Ngày xưa, trong một vương quốc xa, khi tuyết rơi trắng trời, Hoàng hậu ngồi may bên khung cửa gỗ mun, ngắm tuyết, vô tình bị kim đâm, máu đỏ rơi trên tuyết trắng. Bà ước: “Ước gì ta có con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun.” Chẳng lâu sau, bà sinh công chúa Bạch Tuyết, đẹp như ước nguyện, nhưng bà qua đời ngay sau đó. Vua tái hôn với Hoàng hậu mới, xinh đẹp nhưng kiêu căng, ghen ghét, sở hữu gương thần. Mỗi ngày, mụ hỏi:
“Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Gương đáp: “Bà là người đẹp nhất.” Mụ hài lòng, vì gương luôn nói thật.
Bạch Tuyết lớn lên, đến năm bảy tuổi, đẹp hơn cả Hoàng hậu. Một ngày, gương thần trả lời: “Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.” Mụ ghen tức, sai thợ săn đưa Bạch Tuyết vào rừng giết, lấy tim gan làm bằng. Thợ săn thương cô bé, thả nàng đi, giết lợn rừng lấy tim gan dâng mụ. Hoàng hậu tưởng ăn tim gan Bạch Tuyết, sẽ mãi đẹp.

Bạch Tuyết lạc trong rừng, sợ hãi, chạy đến khi gặp ngôi nhà nhỏ xinh, mọi thứ đều bé tí, sạch sẽ. Trên bàn có bảy đĩa thức ăn, bảy ly rượu, bảy giường nhỏ. Đói khát, nàng ăn một ít mỗi đĩa, uống một hớp mỗi ly, rồi ngủ trên giường thứ bảy, vừa vặn.
Tối đến, bảy chú lùn, chủ nhà, trở về từ mỏ quặng. Thấy đồ đạc xáo trộn, họ phát hiện Bạch Tuyết ngủ trên giường. Cả bảy reo lên: “Cô bé xinh quá!” Họ để nàng ngủ, chú thứ bảy ngủ nhờ giường bạn. Sáng ra, Bạch Tuyết kể chuyện bị mụ dì ghẻ hãm hại. Các chú lùn thương, mời nàng ở lại, trông nhà, nấu ăn, dọn dẹp, đổi lại nàng sẽ an toàn. Bạch Tuyết vui vẻ nhận lời, sống hạnh phúc với họ, nhưng được dặn: “Coi chừng mụ Hoàng hậu, đừng cho ai vào nhà!”
Hoàng hậu, tưởng Bạch Tuyết chết, hỏi gương: “Ai đẹp nhất?” Gương đáp: “Bạch Tuyết, ở nhà bảy chú lùn.” Mụ tức giận, biết bị lừa, dùng ma thuật trá hình thành bà lão bán hàng, vượt bảy ngọn núi đến nhà lùn. Mụ rao bán dây lưng ngũ sắc. Bạch Tuyết, tin bà lão thật thà, mở cửa mua. Mụ thắt dây chặt, khiến nàng ngạt thở, bất tỉnh. Mụ bỏ đi, nghĩ nàng chết. Tối, bảy chú lùn về, cắt dây, cứu Bạch Tuyết tỉnh lại. Họ căn dặn nàng cẩn thận hơn.

Mụ Hoàng hậu, biết Bạch Tuyết còn sống qua gương, trá hình bà lão khác, tẩm độc vào lược. Mụ gõ cửa, mời Bạch Tuyết xem lược. Nàng thích, quên lời dặn, để mụ chải đầu. Lược độc khiến nàng ngã quỵ. Mụ bỏ đi, nhưng bảy chú lùn về kịp, gỡ lược, cứu nàng. Họ nhắc: “Đừng mở cửa cho ai!”
Mụ Hoàng hậu, càng tức giận, tẩm độc nửa quả táo đỏ, trá hình bà nông dân. Mụ gõ cửa, mời Bạch Tuyết ăn táo, bảo: “Bà ăn nửa trắng, con ăn nửa đỏ.” Thấy mụ ăn không sao, Bạch Tuyết cắn táo đỏ, trúng độc, chết ngay. Mụ cười đắc thắng: “Giờ mày hết đẹp!” Gương xác nhận mụ đẹp nhất, mụ mãn nguyện.
Bảy chú lùn về, thấy Bạch Tuyết chết, không cứu được. Họ khóc ba ngày, đặt nàng vào quan tài thủy tinh, khắc tên bằng chữ vàng, khiêng lên núi, thay phiên canh gác. Thi thể nàng vẫn tươi, da trắng, môi đỏ, tóc đen như ngủ.

Một hoàng tử lạc đường, thấy quan tài, mê vẻ đẹp Bạch Tuyết, xin bảy chú lùn nhường lại. Họ từ chối vàng bạc, nhưng cảm động trước tình yêu của chàng, tặng quan tài. Thị vệ khiêng quan tài, vấp rễ cây, làm miếng táo độc bắn ra khỏi họng Bạch Tuyết. Nàng tỉnh lại, ngỡ ngàng: “Tôi ở đâu?” Hoàng tử mừng rỡ, cầu hôn. Bạch Tuyết theo chàng về cung.
Lễ cưới linh đình, mụ Hoàng hậu được mời. Gương báo: “Hoàng hậu trẻ đẹp hơn.” Mụ đến, nhận ra Bạch Tuyết, hoảng loạn. Vua trừng phạt, buộc mụ mang giày sắt nung đỏ, nhảy đến chết.
Ý nghĩa
Truyện ca ngợi lòng tốt, sự kiên trì, và chiến thắng của cái thiện. Bạch Tuyết được bảy chú lùn và hoàng tử cứu nhờ lòng nhân ái. Mụ Hoàng hậu ghen ghét, độc ác, tự chuốc họa. Truyện dạy: hãy thận trọng với người lạ, không từ bỏ hy vọng, và bạn tốt, tình yêu chân thành sẽ mang lại hạnh phúc.